sập bẫy trò chơi nguy hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm câu chuyện ngôn tình của tác giả Du Huyễn sáng tác mang lại cho bạn nhiều sự bất ngờ, những sự sắp đặt đến tình cờ của duyên phận. Cô- là một đạo diễn đa tài, xinh đẹp có sức hút lớn với đối phương , tình cờ cô gặp anh, tiếng P46: Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ Này Là Nữ Tù Nhân Xinh Đẹp & Nguy Hiểm Nhất - Review Phim - Phim Factory #104 October 17, 2022; P8: CHÉP BÀI CỦA BẠN - PHIM HOẠT HÌNH - Truyện Cổ tích - Quà tặng cuộc sống - Nghệ thuật sống October 17, 2022 Bọn họ đều có ba mẹ, bọn họ đều không có tội. -Em lo cho bản thân mình trước đi, đừng nghĩ cái gì em cũng biết. Anh đứng lên đi đến trước mặt cô, tay giữ chặt cằm cô ép cô nhìn thẳng mình. Cô quật cường quay mặt đi chỗ khác, trong mắt toàn bi phẫn. -Tâm Nhi. Tâm Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm câu chuyện ngôn tình của tác giả Du Huyễn sáng mang lại cho bạn nhiều sự bất ngờ, những sự sắp đặt đến tình cờ của duyên phận. Cô- là một đạo diễn đa tài, xinh đẹp có sức hút lớn với đối phương , tình cờ cô gặp anh, tiếng sét ái Truyện Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm - Chương 64 với tiêu đề 'Theo đuổi' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; cô giáo mới nói tiếp: "Nhã Nhã so với các bạn nhỏ tuổi hơn nên không thể tham gia các trò chơi cùng các bạn, với lại Nhã Treffen Mit Der Geliebten Des Mannes. 108-thieu-nu-luong download download am-hieu- download anh-la-ta download download download bach-bao-tong- download ban-trai-toi-dua-vao-ao-tuong-de-y download bang- download b download bao-tieu-sung-phi-gia-gia-ta-cho-nguoi-bo-vo-song-the-su download bao-vuong-cuu-hao-su download download bat-phu-lam-mon_qu download download be-toi-trung- download benh-vuc-nguoi-minh-cuong-ma_qu download download chang-re-cua-tong download chang-re-vo-dich-chang-re-de- download download chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong-4 download chi-gai-bat-tu-cua-tokyo-r download chien-than-ngay-tr download download chinh-phuc-ong-xa-l download cho download choc-tuc-vo- download chong-ch download chu-anh-cung-co-mot-chut- download chuyen-chang-ban-bao- download download download download co-gai-mang-hoi-tho-cua- download co-khi-nao-an download co-vo-anh-hau-lai-bo download cong-tu download cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cu download cun download cuong-te- download download download day-do-vi download day-dua-cung-nguoi-ben-nhau-tro download download download de-nhat-danh- download download dem-toan-the-gioi-tang-c download download dien-chu-o-re-muc download di download dieu-thu-da download dinh-cap-tong-su-60 download do-de-nha-ta-lai-teo-roi-9 download doat download doc-tr download doc-tr download doc-truy download doi-toi-sau download download download dong-nhan-harry-p download dong-nhan-inuyasha-vinh-hang-khong-to download download duo download download giao-dich-dem-dau download giup-ba-cua-lai-me- download giup-ba-cua-lai download download hay-den-h download he-thong-xuyen-kh download download download download hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung download h download download hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung- download download hong-hoang-ta-o-to-phu-duong-gia- download hong-mong-lin download hua-voi-em-muoi-nam-tinh download download idol-cung-tong-tai-tan-tat-cong-kh download jq-phat-sinh-giua-tieu-hoang-d download ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-c download kinh-thien-k download download lac-mat-co-dau-xung-hi-61 download lam-ruon download lay-nham-chong- download lon download download luom-tro-ve-vua-ma download download download download mat-the-duong-oa-ban-chep download mat-troi-trong- download mieu-ai-xuyen- download minyu-vo-n download moi-ngay-anh-de-deu-livestream-nau download mot-nua-c download mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong- download my-nhan-va- download nam-na download nam-phu-rat-k download nang-dau-cuc-pham-27 download download download ngoan-d download ngon-tinh-vo-cu-quay- download ngon-tinh-vo-kho-thoat-khoi-ban-ta download download nguoi-chim-tiet-thao-cac-nguoi-dau-ma download nguoi-hau-an download download download nha-vua-tang-thi-nuo download nhan-tieu-quy-dai-h download nhap-n download nhat-ki-tha download nhat-ky-o-nong-thon-cua-thay-giao-tieu-c download nhat-ky- download nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu- download nhung-nam-toi-dung-phi-nhan-loai-lam-d download ninh-tieu-nhan-ngu-than-luc_quy download ong-chu-xin-ky-ten-l download download overlord-579547_quy download phan-2-xuyen-nhanh-vi-dien-yeu-duoi-luc-nao-cung-can-ta-c download download phuc-hac-tieu-cuon download phuc-h download quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do download quan-nhan-nguye download quay-lai-day-ngay-toi-ra-le download quoc-sac-k download download download rap-chieu- download download s download 1, sakura-nam-ta download san-tim- download sau-khi-song-lai-toi-tro-thanh-ai-cua-chien download sau-khi-tro-thanh-banh-xe-du-phong-ca-nam-chinh-lan-nam-pha download download su-menh download download download sung-hon-de-nhat-the-ky-ong-xa-hon-rat download ta-co-mot-bay-hoa- download download tai-ha-khong-ph download tam-th download tan-an-quy-su-276052_ download tan-an-quy-su-368204_quye download tan-an-quy-su-566241_quye download download tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua download than-cap-dac-cong-he-th download download download than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra-49 download thanh-mai-truc-ma-den-tuoi-co-th download thanh-minh-di- download thap-nhi-y download download thay-giao-lop-mau-giao-o-ti download the-tu- download download download thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-54 download thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi download thit-truoc-y download tho download thu-tich-ngu download thuy-tien-d download download download tieng-long-si download tieu-chuan-dung-vo- download download tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-d download tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan-49 download tinh-yeu-ph download toan-tri-doc-gia-sing-sho download toi-k download toi-lam-ca-man-chon-h download toi-phong-than-trong-tro-choi-vo download tong-quy download tong-tai-anh-nhan-nham-ng download tong-tai-cuon download tram-cung-rat-nh download tram-mang-thai-con download download download tren-duoi download tro-thanh-nam-nhan-da-man-nhat-trong-t download download t download trong-sinh download truc-ma-tuong-tha download download truong-sinh- download truyen-bach-luyen-thanh-tien-837581_quye download truye download truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the download download tu download tu-nhan-cua- download download tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang- download tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang- download tuong-cong-sieu- download download tuy-h download download van-nang-tro-choi-he-t download van-s-force-phe- download ve-keu-m download download download download vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may download vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon-81 download download vo-tinh-phon-dien-thi-dai-thoi-dai-sinh-san-vo download vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong download vong-du-chi-bo-xuong-kho-cung-dien download v download vu-dieu-bay-lop-ma download vuong-gia-nha download vuong-phi-buong-binh-la- download vut-bo-chang- download xin-anh-dung-dan-mot download xin-chao-thi-t download xuyen-nhanh-ky-chu-co-ay-mot-long-muon- download xuyen-nhanh-ky-chu-khong-tam download 1, xuyen-nhanh-ky-chu-moi-d download xuyen-nhanh-nu-pho download xuyen-nhanh-nu-pho download xuyen-nhanh-phan-dien-can-ba-h download xuyen-viet-chi-buc-ac-thanh- download download download yeu-than-thai-co-hac download Trong cuộc đời này, Thừa Tuyết chạm phải hai người đàn ông, lần lượt dính dáng vào hai người đàn ông này, làm cô không dứt ra được mà cũng không thể nào dứt trốn nhau cả một chặn đường dài rốt cục vẫn gặp lại nhau, là do trái đất tròn, chạy hết vòng tròn ấy lại quay về điểm xuất phát ban đầu, quay về quỹ đạo vốn có của Tuyết nói giữa bọn họ có một sợi chỉ buộc vào tim thỉnh thoảng lại siết thật chặt. Tuy nó rất mảnh, mảnh đến nỗi bình thường không thể cảm thận được, nhưng mỗi lần xiết chặt lại khiến người ta thấy nhói đau và nghẹt - -Tại một ngã rẽ, em đã gặp anh...- - -Bầu trời vào thu của se se vài cơn gió nhẹ, thổi qua làn tóc đen dài được buộc cao phía sau của cô Tuyết ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh mướt kia, mi mắt nhanh chóng hạ xuống, khóe môi nhàn nhạt kéo lên một thế mà đã năm năm, thời gian chẳng bao giờ đợi con người và cũng chẳng khi nào buông tha con người Tuyết cúi đầu, nhìn con đường tấp nập xe chạy qua lại, nhìn từng tòa nhà cao tầng san sát nhau. Bầu trời vẫn như cũ, xã hội vẫn như thế, chỉ có Thừa Tuyết cô là đổi lúc đó, cô là một nữ sinh hồn nhiên trong bộ váy cùng đôi giày búp bê, mái tóc dài xõa ra bay lượn trong không trung, dịu dàng mà cá tính. Bây giờ, chẳng bao giờ cô đụng đến váy, chỉ mặc chiếc áo rộng phùng phình với chiếc quần jeans dài, đôi giày thể thao kiểu nữ tính, mái tóc đã buộc cao mà có thể quay lại thời lúc đó thì tốt biết mấy!!!Thừa Tuyết kìm nén chua xót trong lòng, tiếp tục quải chiếc ba lô trên lưng bước đi. Cô dừng trước tòa nhà cao tầng phủ bên ngoài bằng lớp kính trong suốt, nhìn chữ "Ôn Thị" to lớn trên tòa nhà, sau đó bước vào vệ thấy cô vào, liền ngăn lại, hỏi cô có thiệp mời không? Thừa Tuyết hơi nghiêng đầu nhìn bên trong, sau đó khẽ hé môi đáp "Bạn tôi bên trong, là Ôn Hướng Luật."Hai bảo vệ nhìn nhau một lát rồi cũng cho cô Tuyết gật đầu một cái, bước vào trong, cô đi dọc trên hành lang lát gạch trơn láng của tầng năm mươi, dừng chân trước cánh cửa rộng lớn, nhẹ nhàng mở trong ánh sáng của những chiếc đèn chùm kiểu Ý phát ra thứ ánh sáng màu vàng lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn, khách khứa liếc ra cửa nhìn cô một cái, đáy mắt có chút xem thường, sau đó ngoảnh mặt tiếp tục vui vẻ cười Tuyết không mấy lạ, cô ăn mặc như vậy, ai mà lại chú ý chứ? Vậy cũng tốt, cô không muốn được chú ý tới, chỉ thêm rắc Tuyết đi đến bàn để rượu, cầm một ly rượu táo lên uống một ít. Vị cay xè của rượu, thơm tho của táo, chan hòa nơi cổ họng nay là lễ ra mắt bộ phim "Nhắm mắt lại và nói yêu em" do chính cô viết kịch bản, bởi vì cô là một biên kịch viên. Đây là bộ phim đầu tiên của cô, nên trong lòng có chút lo lắng và chờ Tuyết, đã đến rồi sao?Từ xa, một nam nhân cao lớn mặc bộ vest đen, áo sơ mi trắng bên trong, bước tới chỗ Thừa Tuyết. Khuôn mặt điển trai ưa nhìn, đôi mắt thoáng chút tia này là Ôn Hướng Luật, năm nay hai mươi lăm, là con trai của chủ tịch công ty điện ảnh Ôn Thị, cũng là công ty Thừa Tuyết đang thứ đã xong hết rồi chứ?-Thừa Tuyết khóe môi kéo lên một đường, hỏi-Đã xong hết, 9h sẽ bắt đầu, còn tới 10 phút Luật gương mặt điềm nhiên, thoáng cười bên môi-Như vậy thì tốt, cảm ơn anh Hướng Tuyết trong lòng cảm kích, kịch bản này của cô được dựng thành phim đều nhờ Hướng Luật-Em lại khách sáo nữa rồi, cứ như anh với em xa lạ lắm Luật tỏ vẻ không vuiThừa Tuyết không nói gì chỉ cười người mời rượu Hướng Luật nên anh không thể đứng nói chuyện với Thừa Tuyết nữa. Một mình Thừa Tuyết đứng ở bàn để rượu, ánh mắt xinh đẹp đảo xung lòng cô đột nhiên bồn chồn khó chịu không thôi... dường như sắp có gì đó xảy năm phút nữa buổi tiệc bắt đầu, trong phòng đột nhiên im ắng hẳn, không còn tiếng nói chuyện xôn xao lúc Tuyết cảm thấy kì lạ, nhìn mọi người quanh mình, ai cũng hướng mắt ra ngoài cửa ra vào, ánh mắt có ngạc nhiên, có kiêng dè, có hâm Tuyết di chuyển mắt nhìn theo hướng mọi người, sau một khắc, cả người cô cứng đờ, đáy mắt hiện rõ chấn sao... lại giống đến thế???Đấy... đấy chẳng phải là....Thừa Tuyết hơi thở bắt đầu rối loạn, ngực cô phập phồng lên xuống, lộ rõ không tin...Người nam nhân ấy mặc bộ âu phục xám bạc, ngũ quan tinh tế như được chạm khắc tỉ mỉ vô cùng, đôi mắt xanh lam thu mọi thứ trước mặt vào tầm mắt, môi mỏng hơi kéo lên một chút. Xung quanh nam nhân này, tản ra một là khí thế hơn người làm con người ta bức bách vô cùng, hai là hàn khí lạnh lẽo như là ánh mắt xanh lam sáng quắc cùng thâm sâu khó có thể nắm bắt sau anh có một người con trai khác chỉ tầm thua anh một vài tuổi, khuôn mặt dễ nhìn nhưng tinh tế lại cũng lạnh như Tuyết hoàn toàn bị chấn kinh làm mất hết thần sắc, ánh mắt ngây dại, đưa tay lên che miệng ấy... anh ấy... còn sống sao? Không phải, ánh mắt anh ấy, không lạnh lẽo như vậy? Cũng không có màu xanh lam... tất cả đều giống, duy nhất có đôi mắt Phàm thiếu, sao cậu lại rãnh rỗi mà đến buổi ra phim mới nhỏ nhoi này của chúng tôi!?Ôn Tầm, ba của Hướng Luật là người lên tiếng trước, người nam nhân trước mặt ông như "bá chủ" ở thành phố này, hôm nay lại đến đây, trong lòng Ôn Tầm không khỏi lo tổng chẳng nhẽ không chào đón tôi sao?Nam nhân kéo khóe môi lên một chút, hoàn toàn lạnh ấy, Phàm thiếu hiểu nhầm tôi rồi, tôi nào có ý Tầm vội vàng giải thích trên trán đã đổ đầy mồ hôiKhí thế này, thật làm người ta bức bách!-Tôi biết Ôn tổng sẽ không có ý đó. Mặc Phong, đem lên nhân lại lộ ra nụ cười lạnh băngMặc Phong - vệ sĩ thân cận của anh, cầm một chiếc hộp bằng nhung đỏ lớn đưa lên trước mặt Ôn thiếu quá khách sáo Tầm cầm hộp quà từ tay Mặc Phong, sau đó bảo phục vụ đem cất-Chẳng lẽ Ôn tổng không muốn biết là gì bên trong sao?-Là đồ của Phàm thiếu, chắc chắn không thể nhân cũng chỉ nhếch môi một tí, sau đó sải bước chân dài ngồi vào ghế khách quí, hai chân vắt chéo, ngã người vào ghế chờ buổi lễ bắt lúc đó, Thừa Tuyết ánh mắt đen tuyền vẫn dán lên người anh, không hề chớp mắt, cô muốn nhìn rõ, rốt cục đây có phải là người đó hay không?Rất giống, thực sự rất giống nhau... nếu ánh mắt xanh lam kia đổi thành màu xám tro thì cô tin rằng, đây là cùng một Luật đã đứng cạnh Thừa Tuyết, thấy cô nhìn trân trân người nam nhân kia, liền hỏi cô "Em quen anh ta sao?"Thừa Tuyết lắc đầu, phải chi cô quen!??-Người cao quý như anh ta, lại có thể đến buổi ra mắt phim nhỏ nhoi này, thật làm anh ngạc ta, là ai?-Thừa Tuyết giật mình, nhìn Hướng Luật-Anh ta tên Nhậm Tử Phàm, năm nay hai mươi sáu tuổi, bắt đầu sự nghiệp vào năm hai mươi mốt tuổi là người đứng đầu tập đoàn Khởi Lạc, được mọi người trong giới thương trường đánh giá cao về năng lực, nghe tin đồn anh ta có buôn bán vũ khí, thuốc phiện, giới hắc đạo rất nghe theo lời anh ta nói. Nhưng mà đó chỉ là nghe đồn, lại không ai dám điều tra, ngay cả cảnh sát cũng không động tay vào, vì thế lực của anh ta quá lớn, có thể nói một tay che trời, cả hắc đạo cũng bị anh ta thâu tóm. Đó chỉ là anh nghe ba anh nói chuyện với người khác mà biết thôi, cũng không hẳn là còn, gia đình anh ta?Nghe Hướng Luật nói, trong lòng Thừa Tuyết không khỏi kinh hoảng, liền hỏi về thân phận anh ta hay gia đình đều là bí ẩn, chẳng ai biết và cũng không dám tìm Luật nói rồi im, sau đó nhìn cô-Em có hứng thú với anh ta?-Không phải... tại em thấy, anh ta rất quen mặt, bây giờ mới biết... là Tuyết giọng nói có chút mất mác-Tốt nhất em đừng vướng vào Nhậm Tử Phàm, bởi vì xung quanh Nhậm Tử Phàm có rất nhiều người phụ nữ vây lấy, em mà...-Hướng Luật, em làm sao mơ cao chứ?-Thừa Tuyết cắt ngang lời Hướng LuậtHướng Luật ừ một tiếng, lại nhìn Thừa đầu tiên gặp Thừa Tuyết, thì Hướng Luật đã có tình cảm với cô, mọi người trong Ôn Thị ai mà không nhận ra, chỉ có cô là không, cô chỉ xem anh như người Tuyết ánh mắt lại nhìn Nhậm Tử Phàm kia, tập đoàn Khởi Lạc là tập đoàn rất lớn, phải nói là lớn nhất thành phố mà còn đứng đầu trong top mười tập đoàn hùng mạnh nhất thế giới."Tiểu Tuyết, anh chỉ muốn có một cuộc sống an nhàn cùng em, đối với anh tiền và địa vị không quan trọng, chỉ cần có em là đủ rồi."Trong đầu Thừa Tuyết xuất hiện một giọng nói của một nam nhân, phút chốc cô cảm thấy tim đau đớn kịch liệt, anh ấy không phải là Nhậm Tử Phàm, chắc chắn là thế? Chỉ là người giống người mà Tuyết nhìn Ôn Tầm cùng hai diễn viên chính trong phim cắt dải lụa màu đỏ kết hoa, cũng là lễ ra mắt phim mới đã bắt đầu, Thừa Tuyết không muốn ở lại thêm, liền quải ba lô rời Tuyết bước chân không mấy vững vàng đi trên hành lang bóng loáng, bước chân lại dừng lại. Năm nay, cô chỉ mới hai mươi tuổi, là tuổi mà bao nhiêu cô gái phải yêu, phải được bạn trai nuông chiều, sống hạnh phúc vui vẻ, vậy mà cô...Không phải anh đã hứa sẽ không rời bỏ em sao? Sao anh lại không giữ lời, có biết bao năm qua, em đã đau khổ như thế nào không?Năm năm trời, đã năm năm... anh rời xa em năm năm rồi đấy...Nói là ngắn cũng không phải ngắn, mà dài thì chưa đủ Tuyết quay trở về Ôn Thị, liền ngồi vào bàn làm việc của mình, mở máy tính nãy đã nói không tin Nhậm Tử Phàm là anh ấy, nhưng mà Thừa Tuyết vẫn hi lên google nhấn lên bàn phía ba từ "Nhậm Tử Phàm" sau đó nhấn chuột tìm kiếm, nhanh chóng xuất hiện một loạt thông vào một trang xem, chăm chú đọc từng chữ, không bỏ sót từ nào."Nhậm Tử Phàm, hai mươi sáu tuổi, người đứng đầu tập đoàn Khởi Lạc."Chỉ một dòng ngắn ngủi, đã kết thúc mọi thân thế của Nhậm Tử Phàm. Ngoài biết anh bao nhiêu tuổi, là người đứng đầu Khởi Lạc ra, thì chẳng còn Tuyết tắt trang web đi, mệt mỏi gục xuống người này, vì sao lại bí ẩn như thế? Trừ khi anh ta có gì đó che giấu không cho ai biết... phải, là trừ Tuyết ánh mắt sáng rực, ngóc đầu không có gì, sao lại che giấu? Là chột dạ, sợ người ta biết được yếu điểm của nhanh chóng mở lại trang google, sau đó bấm vào dòng chữ "Thay đổi màu mắt."Thừa Tuyết nhìn từng dòng chữ, phẫu thuật thay đổi màu mắt rất nguy hiểm, nếu sai một chút cũng sẽ bị mù, lại không thể tiếp nhận được ánh sáng quá sáng, chưa nói để lại di Thừa Tuyết trùng xuống, ánh mắt đó của Nhậm Tử Phàm là tự nhiên... không phải sau khi phẫu thuật, cô có thể nhận cứ cái gì của con người, khuôn mặt hay tính cách đều dễ dàng thay đổi, duy có ánh mắt là không thể!!!Lần này, Thừa Tuyết thực sự đã tin, Nhậm Tử Phàm không phải người cô nhung trưa, Thừa Tuyết ngồi suốt bốn tiếng đồng hồ, thất thần nhìn màn hình vi tính đã để lâu nên tự động tắt, đến khi điện thoại reo lên một hồi chuông dài, Thừa Tuyết mới giật mình lấy máy lên chào, tôi là Thừa Tuyết.[...Thừa Tuyết, mình Diệc Thuần đây, có chuyện không hay rồi...]Vu Diệc Thuần là một cộng sự của Thừa Tuyết, giờ này Diệc Thuần phải đang ở trường quay quay cảnh đầu tiên của bộ phim, sao lại điện thoại cho cô? Trong lòng đột nhiên bất Thuần, xảy ra chuyện gì? Cậu bình tĩnh nói tớ nghe.[...Hai diễn viên đóng vai chính đã hủy hợp đồng không đóng phim nữa rồi...]Thừa Tuyết nhất thời không tiêu hóa kịp lời Diệc Thuần nói, có chút khó diễn viên chính này, cô chọn lâu lắm rồi mới thấy ưng ý, còn phải chạy đôn chạy đáo để mời cả hai về quay phim, vậy mà nói hủy là Thuần, có nói cho họ biết hủy hợp đồng phải bồi thường chưa?[...Vô ích thôi, đã có Khởi Lạc trả cho họ...]Lời này, làm Thừa Tuyết hoàn toàn kinh hãi, Khởi Lạc... không phải...-Vì sao lại thành thế này?[...Nghe nói Khởi Lạc mời họ đóng một bộ phim rất ưng khách còn nói sẽ đồng ý chi trả số tiền bồi thường hợp đồng cho chúng ta, lại trả tiền cho họ rất cao, làm sao họ bỏ qua!? Thừa Tuyết, chúng ta kiếm đâu ra diễn viên bây giờ...]-Diệc Thuần bình tĩnh đi, tớ sẽ tìm Hướng Luật, cậu tìm diễn viên thế.[...Được...]Thừa Tuyết cúp máy, hai tay nắm chặt điện thoại, lúc nãy Nhậm Tử Phàm còn đến chúc mừng vậy mà bây giờ lại giành lấy hai diễn viên chính của cô, ý gì đây chứ!Thừa Tuyết liền cầm ba lô lên chạy ra khỏi Ôn Thị, bắt taxi Tuyết gọi cho Hướng Luật, Hướng Luật bảo cô tìm diễn viên khác thế, người như Nhậm Tử Phàm, cô đấu không lại mà Thừa Tuyết không chịu, cô xây dựng hình tượng nhân vật lên, đâu phải ai cũng được như thế, khó lắm mới ưng ý hai người, bỏ là được sao?Thừa Tuyết lại điện cho quản lí của nữ diễn viên trước, nhưng người quản lí nói cô cứ kiện, họ sẽ bồi thường và hầu kiện tới cùng. Còn nam diễn viên kia cũng chẳng hơn Tuyết nghe được họ đang đến Khởi Lạc kí hợp đồng, liền mím chặt môi, cắn răng thật chặt, suy nghĩ một lát mới bảo tài xế chạy tới Khởi Tuyết trả tiền cho bác tài, sau đó ngửa đầu nhìn tập đoàn Khởi Lạc, cả tập đoàn đều bao phủ bằng lớp kính thủy tinh sáng bóng, người người tấp nập đi ra đi vào, dáng vẻ bận rộn vô cùng. Mọi vật liệu ở Khởi Lạc, nhìn qua cũng biết là hàng thượng hạng, mỗi thứ cũng phải trên một trăm Tuyết do dự một lát, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí bước vào sãnh rất lớn, góc bên phải bị một tấm kính mỏng trong suốt che lại, bên trong là những chiếc bàn và ghế sô pha đỏ trắng dùng để bàn bạc công việc hoặc dành cho ngồi chờ. Bên trái là tiếp tân, chừng mười người, nhân viên đều mặc trang phục chung của tập đoàn, dáng vẻ làm việc vô cùng chuyên nghiệp. Xung quanh còn trang trí thêm cây kiểng được cắt tỉa rất tỉ mỉ điệu thẳng vào là một hàng thang máy đều làm bằng lớp kính dày bằng thủy tinh, những mười mấy cái. Duy nhất có một tháng máy làm bằng kim loại ánh bạc, lại rất lớn, chẳng ai vào thang máy trần nhà treo một chiếc đèn trùm lớn, xung quanh có thêm nhiều chiếc đèn trùm cỡ vừa, thắp sáng cả đại cũng trang bị khắp nơi, một con ruồi bay qua cũng có thể thấy đầu tiên, Thừa Tuyết bước vào một tập đoàn có quy mô lớn như Tuyết ánh mắt ngó xung quanh, nhìn đến chỗ dành cho người ngồi chờ, mong tìm được người mình cần thư, cô muốn tìm ai vậy?-một nữ nhân viên với nụ cười thân thiện đi lại hỏi Thừa Tuyết-Tôi đến tìm... Đình Nguyên và Mạt nam diễn viên Đình Nguyên và nữ diễn viên Mạt Mạt?-lúc đầu nữ nhân viên có chút bất ngờ, sau đó liền lấy lại khuôn mặt thân thiện lúc Tuyết gật đầu, mong nữ nhân viên có thể cho cô gặp đang ở phòng tiếp đãi khách vip để kí hợp đồng với Khởi Lạc, tiểu thư, cô tìm họ làm gì?-Tôi... tôi là người ở Ôn Thị, lúc trước họ kí hợp đồng với chúng tôi, đáng lẽ hôm nay sẽ quay phim vậy mà lại hủy. Tôi muốn tìm họ để nói thư, thật xin lỗi, trừ phi là họ mời cô đến hoặc là chỉ thị của cấp trên chúng tôi mới cho cô gặp họ chỉ gặp một lát thôi...-Tiểu thư... đây là quy tắc của tập đoàn chúng tôi, cô thông Tuyết mím chặt môi... cô không hiểu, thiếu gì diễn viên tốt hơn hai người này, sao Khởi Lạc lại chọn trúng tôi Kỳ, Mặc Phong bảo, cho cô gái ấy lên, nhưng dẫn cô ấy lên phòng tổng nữ tiếp tân vừa nghe điện thoại xong nói với nữ nhân viên đang nói chuyện với Thừa Tuyết-Sao?Rõ ràng tất cả nhân viên đều lộ ra kinh ngạc khi nghe cô tiếp tân kia nói, ánh mắt liền quay qua dò xét Tô Thừa lòng ai nấy đều thắc mắc, cô gái này, rốt cục là ai lại được tổng tài bọn họ gặp thư, mời cô theo nhân viên trước sao vẫn duy trì nụ cười, sau đó hướng tay về phía thang Tuyết cũng không nhiều lời, lúc nãy cô không phải không nghe thấy, chỉ là cũng như bọn họ, là kinh ngạc đến lo sợ. Nhậm Tử Phàm, suy cho cùng anh là ai?Thừa Tuyết được nữ nhân viên đưa lên phòng tổng tài ở tầng một trăm của Khởi Lạc, ở đây chỉ có duy nhất một cánh cửa rất lớn, ngoài ra nguyên một tầng chẳng còn phòng nào khác. Phía ngoài cánh cửa rộng lớn ấy là một người con trai, Thừa Tuyết nhận ra người này, anh ta là người lúc nãy đi phía sau Nhậm Tử Phàm ở buổi tiệc, hình như tên là Mặc trở về làm việc Phong hướng tối nữ nhân viên lạnh nhạt phục vụ kia có cho thêm cái mạng cũng không dám ở thêm, tầng này chỉ dành duy nhất cho tổng tài bọn họ, những nhân viên thấp kém như bọn họ tuyệt đối không thể lên nữ phục vụ kia đã đi mất, Mặc Phong di chuyển con ngươi nhìn Thừa Tuyết, ánh mắt Mặc Phong cũng lạnh lùng như Nhậm Tử Phong là một thuộc hạ thân cận của Nhậm Tử Phàm, chuyên giúp Nhậm Tử Phàm về thương trường, còn một người nữa là Mặc Hàng chuyên giải quyết những chuyện trong giới hắc đạo. Hai người bọn họ, như cánh tay phải và trái của Nhậm Tử Phàm, mà thiếu chủ bọn họ xem hai người bọn họ như anh em cùng sinh ra tử, không hề có ý xem thường hay phân biệt cấp thiếu chủ năm năm, Mặc Phong chưa bao giờ thấy thiếu chủ lại tự động ra tay, lại còn điều tra cô gái này rất lâu, hôm nay chỉ vừa đến buổi ra phim của Ôn Thị đã lập tức mời Đình Nguyên và Mạt Mạt kí hợp đồng một năm, ý tuyên chiến rõ như vậy làm sao mà không ai biết!?-Phàm thiếu đang đợi cô bên Phong đẩy một cánh cửa ra, hướng tay vào trong, ý mời Thừa Tuyết vào Tuyết nhìn căn phòng không có ánh sáng kia, tối tăm u ám vô cùng, cả người run lên ngày càng mạnh mẽ, hai tay nắm chặt hai quai ba lô đeo trên lưng, hít một hơi vào lòng ngực, từng bước bước vào sau truyền đến tiếng đóng cửa, Thừa Tuyết đột nhiên muốn quay đầu bỏ chạy, trong lòng cô cứ dâng lên cảm giác bất an cùng sợ hãi vô cùng. Căn phòng này, quá mức lạnh lẽo, cơ hồ như đang ở địa ngục, lạnh lẽo u ám!!!!!!!!! Căn phòng này thiết kế theo kiểu châu Âu hiện đại, màu sắc duy nhất có hai màu kết hợp với nhau là đen và trắng nhưng lại phối rất hợp vừa phong cách bắt mắt lại thu hút ánh nhìn, quan trọng là làm tăng sự lạnh lẽo u tối. Từ cửa đi vào chừng năm bước là một tấm bình phong bằng ren mỏng màu trắng kết hoa, Thừa Tuyết bước qua bình phòng đáy mắt lại một lần sáng rực, chiêm ngưỡng nhìn căn quá mức rộng lớn!!!Một bộ bàn ghế sô pha đen lớn nằm ngay giữa phòng, trên bàn đặt một gạt tàn bằng thủy tinh trắng, một chai rượu vang và một chiếc ly cổ cao đang uống dở. Trong căn phòng còn có cánh cửa khác, hẳn là phòng nghỉ cùng bàn làm việc đen để sách, hồ sơ được sắp xếp gọn gàng cùng một chiếc máy PC trắng, bàn làm việc hướng ngay cánh cửa sát sàn làm bằng kính có thể từ trên cao nhìn bao quát toàn cảnh thành phố, nhưng lại bị tấm rèm đen kéo ngang che đi mất. Bên cạnh là giá sách cũng màu phòng có rất nhiều những đèn, đủ thứ loại đều là thuộc hàng cao cấp, duy chỉ bật sáng một chiếc đèn chùm ở góc tường bên phải, phát ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt yếu ớt. Ngoài ra chẳng còn ánh sáng gì lọt vào trong phòng, càng làm căn phòng âm ưu, huyền bí thoáng nghĩ, không lẽ Nhậm Tử Phàm sợ ánh sáng??? Hoặc là do... mắt không thể tiếp xúc với ánh sáng!???Lòng Thừa Tuyết lại nổi lên một trận sóng mang theo niềm hi vọng, nam nhân ngồi ở ghế tổng tài xoay lưng về phía Thừa Tuyết nhìn chăm chăm lưng ghế và người đàn ông ngồi đó, tim lại thổn tổng, tôi đến là tìm Đình Nguyên và Mạt Mạt, không phải Tuyết thu hết dũng khí trong người lên tiếng-Tôi cũng không nói là gặp môi Thừa Tuyết cứng ngắc, lại làm ra vẻ tự nhiên nói "Vậy thì phiền Phàm tổng cho tôi gặp hai người họ."-Không Tử Phàm xoay ghế lại, ánh mắt xanh lam nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô, hoàn toàn là băng thì Phàm tổng đừng làm mất thời gian của Tuyết không hiểu vì sao mình lại sợ ánh mắt này của anh, dường như nó đang nhắm thẳng vào cô, như dao nhọn mà xuyên qua chừng lúc này họ đã kí xong rồi, Tô tiểu thư không cần lãng phí thời gian tổng nếu anh biết lãng phí thời gian của tôi vậy thì phiền anh cho tôi gặp họ, tôi không phải đến nói chuyện với Tuyết cất cao giọng, không né tránh ánh mắt của Nhậm Tử Phàm nữaNhậm Tử Phàm khóe môi yếu ớt nụ cười, lạnh giá đánh giá Thừa Tuyết, cô gái này lại dám nhìn thẳng vào mắt anh, chẳng hề có ý trốn tránh, rất có cá tính. Nhưng mà đáng tiếc, cường ngạnh đối với anh chỉ là tự mình chuốc lấy hậu không phải vì mối thù kia, thì anh chắc chắn sẽ giữ cô ta bên cạnh đến đây thôi, đáy mắt Nhậm Tử Phàm vô cùng sắc lạnh, lưu tình quét qua người Thừa tiểu thư nghĩ cô có thể khuyên được họ sao? Cho là cô khuyên được đi, tôi tin Ôn Tầm cũng sẽ không dám kí hợp đồng với mặt Thừa Tuyết trắng như tờ giấy, khẽ cắn môi dưới, lời anh nói cũng không phải sai, Khởi Lạc là nơi mọi người đều mong có thể vào làm được, vả lại thế lực của anh quá lớn, kêu Ôn Tầm đánh cược bảo đảm ông không cược lớn như không hiểu, vì sao Phàm tổng phải chọn trúng họ, ngài đến chúc mừng buổi ra mắt phim mới của chúng tôi vậy mà một khắc sau lại giành diễn viên của chúng tôi, ngài như vậy là có ý gì?Thừa Tuyết đến bây giờ vẫn không hiểu được, mục đích cuối cùng của người đàn ông này là gì?-Nhậm Tử Phàm tôi từ trước đến giờ làm việc gì cũng không cần đến lí do, miễn là thứ tôi Từ Phàm tay gõ gõ lên bàn vài nhịp, ánh mắt sáng như đuốc nhìn Tô Thừa Tuyết-Phàm tổng, ngài như vậy là không nói lí lẽ, chúng tôi có thể kiện, cuộc sống này còn có pháp luật...Thừa Tuyết nói xong, lại vào tai Nhậm Tử Phàm trở thành trò cười, Nhậm Tử Phàm ngửa cao đầu cười, lộ vẻ khinh lẽ? Pháp luật? Cô nghĩ trong mắt tôi có những thứ đó sao?Người đàn ông này đúng là cuồng ngạo chẳng xem trọng thứ gì trong mắt, Thừa Tuyết không tin, Nhậm Tử Phàm là anh ấy... không hề có tính cách ngông cuồng tự đại này, hai người này căn bản là không giống tổng, thật là phiền anh, tôi nghĩ mình phải về để tìm diễn viên khác, hôm nay cứ coi như tôi không biết tự lượng sức lại đến Tuyết hít một hơi thật sâu vào lòng ngực mìnhNói xong cũng chỉ cúi đầu một cái sau đó quay người rời là Thừa Tuyết vừa đi chưa qua khỏi tấm bình phong kia, thì phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp, giống như Satan lạnh lẽo như cố rất thích ngắm lá phong đỏ... nhất là khi trời vào đêm, ánh đèn sắc màu treo trên cây nhấp nháy đủ màu, còn cùng với người mình yêu ngồi dưới tán cây ngửa đầu ngắm lá phong đỏ còn có thể ngắm sao chân Thừa Tuyết dừng lại, vẻ mặt lộ ra sự cả kinh, tay đưa lên che miệng phong đỏ... buổi tối ngồi dưới tán cây ngắm lá phong đỏ và sao đêm... vì sao anh ta lại biết???Thừa Tuyết ngực phập phồng, nhanh như chớp quay đầu lại nhìn Nhậm Tử Phàm, ánh mắt ánh lên sự nhung nhớ và hi Lạc, là anh đúng không? Anh là Khiêm Lạc có đúng không?Thừa Tuyết kích động, thanh âm nghẹn ngào, tưởng chừng cô sắp ngã quỵ anh không phải là Khiêm Lạc, sao anh biết cô thích lá phong đỏ, còn kỉ niệm về lá phong đỏ nữa. Anh là Khiêm Lạc... là Khiêm Lạc của thực sự anh là Khiêm Lạc, Thừa Tuyết chắc chắn sẽ chạy đến ôm lấy anh, bảo là cô rất nhớ anh. Cô còn nghĩ anh sẽ vui mừng mà nói phải, là anh. Sau đó ôm cô quay vài mắt Nhậm Tử Phàm đột nhiên lóe sáng, lãnh khốc nhìn Thừa Tuyết, khuôn mặt đột nhiên u ám đến đáng sợ. Như muốn giết lẽ Thừa Tuyết quá kích động nên không nhìn thấy vẻ mặt khi ấy của anh. Khiêm Lạc, anh nói phải đời này, lại có người giống với Nhậm Tử Phàm tôi sao? Hắn ta hẳn rất có nói mang theo mỉa mai chế Tuyết hiểu hàm ý bên trong lời nói của anh ta, Khiêm Lạc làm sao so sánh với anh Lạc chẳng qua là con của một nhân viên cảnh sát nhỏ nhoi, gia đình cũng là đủ ăn không gọi là quá mức giàu có như Nhậm Tử Phàm, Khiêm Lạc còn là bằng tuổi cô không thể lớn hơn cô đến năm tuổi, thần thái và tính cách đều không như Nhậm Tử Phàm, nếu thực sự ánh mắt xanh lam kia là phẫu thuật thay đổi cũng không thể chứng minh Nhậm Tử Phàm là Khiêm Tuyết cúi đầu xuống, thanh âm mang theo nổi mất mác lớn "Xin lỗi, là tôi nhận nhầm người."Khiêm Lạc gần gũi ôn hòa, nếu anh gặp cô chắc chắn sẽ vui mừng và ôm cô hôn cô cũng không bình tĩnh như Nhậm Tử Tuyết hơi nâng đầu nhìn kỹ khuôn mặt anh nét rõ ràng nhưng quá lạnh lùng. Còn các nét trên mặt Khiêm Lạc đều hiền dịu, khi cười trông rất đỗi dịu mắt Nhậm Tử Phàm nghiêm lạnh, sắc bén tinh tường nhìn thấu tâm can người khác, còn ánh mắt Khiêm Lạc đôn hậu, dưới ánh mặt trời lúc nào cũng long môi là giống nhất, hơi mỏng nhưng rất đẹp. Đường môi hơi nhếch của Nhậm Tử Phàm lộ vẻ ngạo mạn và khinh khi, còn trên môi Khiêm Lạc luôn là nụ cười tỏa sáng ấm áp như mặt tên Khiêm Lạc ấy, hẳn rất quan trọng với cô?Thừa Tuyết không biết, là anh cố ý hỏi hay là sự vô tình của tò mò!??Thấy Thừa Tuyết không có ý trả lời, Nhậm Tử Phàm nở nụ cười khinh một lúc, Thừa Tuyết mới nở nụ cười khiêm tốn, diễn ra một bộ dạng hết mực động lòng người trong mắt anh ta "Phàm tổng, tôi nghĩ mình không nên làm phiền anh nữa.".Mặc Phong đợi Thừa Tuyết đã bước ra mới đi vào trong phòng tổng tài, Mặc Phong đứng bên ngoài bình phòng, người hơi cúi, nói "Thiếu chủ, sao ngài phải ra tay?"Mặc Phong chưa thấy thiếu chủ của hắn tự động ra tay lần nào, mà lần này lại là một cô có biết thế nào là... ngươi đâm ta một nhát, ta lấy mạng ngươi?-Nhậm Tử Phàm kéo tấm rèm đen qua, ánh sáng từ bên ngoài hất vào, lan ra khắp căn phòng u ngài...-Mặc Phong giật mình, nhìn người đàn ông qua tấm bình phong mỏng kia-Bên phía Mặc Hàng sao rồi?-Nhậm Tử Phàm hỏi sang chuyện khác, ngồi vào ghế tổng tài-Ở Bar Louis tình hình rất tốt, Mặc Hàng đã vận chuyển lượng thuốc sang Las Vegas thành bị vướng bận?-Nhậm Tử Phàm lấy ra một điếu thuốc Cuba thượng hạng, châm lửa hút-Lúc đầu đến Las Vegas có bị người của Nhị thiếu quấy phá nhưng sau mọi chuyện đã giải quyết êm là Nhị thiếu? Hắn thống trị bên Las Vegas hình như đã quá nhàm rồi?Nhậm Tử Phàm nhả ra một vòng khói, khuôn mặt dưới tầng khói mờ càng thêm huyền Phong cũng hiểu ý đồ của Nhậm Tử Phàm, kẻ thù lớn nhất của thiếu chủ bọn họ chỉ có bọn người Nhị thiếu kia, mà Nhị thiếu kia cũng đặt Nhậm Tử Phàm làm cái gai trong mắt, ngươi không nhổ ta thì ta cũng nhổ ngươi....Về đến nhà, Thừa Tuyết kiệt sức nằm trên giường mắt đăm đăm nhìn trần nhà toàn màu trắng, nước mắt kìm nén bấy lâu tuôn trào một Lạc... cô nhớ anh, là nhớ đến không thể nào quên được, khắc ghi vào tận xương máu, mãi không lưu Tuyết với tay kéo hộc tử của chiếc tủ đầu giường, lấy ra một khung mặt Khiêm Lạc mờ mờ hiện ra giữa tấm ảnh đã phai màu nhưng vẫn còn rõ đã rời xa cô năm năm, nhưng những kỉ niệm của cả hai, cô không sao quên được, quan trọng hơn là khuôn mặt cùng những lời lẽ của anh nói với chẳng qua cũng là một gái, cô muốn nói với anh, em nhớ anh đến nhường nào, nhưng mà lại không hôm đó, anh rời xa, mãi không quay về Bar Louis -Dưới ánh đèn chớp nhoáng đủ màu sắc, là nơi những con người đang hòa mình trong dòng nhạc do DJ ở nơi cao nhất trên khán đài đem lại. Bar Louis chỉ duy nhất dành cho những kẻ lắm tiền, nếu là nghèo khổ thì có mơ cũng không thể vào ấm, cô chiêu hay những ông tai to có tiếng đều tụ họp nơi này, ăn chơi sa đọa. Duy cảnh sát không thể dẹp bar tầng cao của bar Louis, từ chiếc cửa kính bằng thủy tinh được làm bằng chất liệu đặc biệt, bên ngoài nhìn vào không được nhưng bên trong nhìn ra thì thấy toàn cảnh bar Louis bên mắt Nhậm Tử Phàm lướt qua từng người trong bar, có kẻ nhảy theo dòng nhạc sôi động, có kẻ ngồi uống rượu ôm hôn với mấy nữ nhân viên "đặc biệt" ở đây, có kẻ thì chơi khi con người ta làm gì đều có lí do, một khi đã trở tay được, vùng dậy phản công được thì trả không chỉ một mà là gấp người Nhậm Tử Phàm có thù nhất phải trả, có oán nhất phải thanh lí Phong, chuyện của hai người kia, ngươi làm xong chưa?-Thiếu chủ yên tâm, thuộc hạ đã bồi thường khoản tiền cho họ, cũng đã nói với họ không được lại đóng phim của Ôn Phong đứng phía sau lưng Nhậm Tử Phàm, lời nói kính cẩnKhởi Lạc vốn không đầu tư ngành giải trí, kí hợp đồng với hai diễn viên kia chỉ muốn công khai đối đầu với Ôn Thị, quan trọng hơn là cô gái Phong mặc dù không hiểu thiếu chủ hắn đang có dụng ý gì, nhưng mà hắn đã theo thiếu chủ năm năm rồi, cách làm việc của anh Mặc Phong hiểu rõ, không có lợi và lí do thì thiếu chủ hắn không ra tay. Nhưng điều hắn không hiểu nhất chính là, vì sao lần này lại là một cô gái?-Mặc Phong, có biết thế nào là cảm giác tuyệt vọng nhất không?Nhậm Tử Phàm thanh âm trầm thấp quay người đi đến tủ đựng rượu lấy chai rượu Brandy rót ra chiếc ly bằng thủy hạ không là ước mơ của mình gần đạt được, lại trong chớp mất bị hủy Phong nghe được trong giọng nói của anh thốt ra chất chứa toàn bi không bây giờ, Nhậm Tử Phàm cũng không rơi vào thế giới ngầm, là một ông trùm hắc đạo... mãi mãi không thể bước ra ánh Tử Phàm oán hận tay siết chặt ly rượu trong tay, chớp mắt chiếc ly vỡ ra thành từng Phong tuy đã thấy Nhậm Tử Phàm giết người nhưng hận ý không bao giờ thấy, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng không hề có cảm xúc gì. Mà bây giờ vẻ mặt Nhậm Tử Phàm hung hăng khát máu vô cùng.*Ngày hôm sau, Thừa Tuyết cùng Diệc Thuần đến studio tìm diễn viên nữ mà Diệc Thuần đã chọn được, Diệc Thuần bảo, cô ấy tên là Hỏa Mộc Tuyết cùng Vu Diệc Thuần ngồi ở ghế chờ, quản lý của Mộc Ngân khá dễ chịu nói chuyện với cả hai, nghe thử chuyện hợp đồng như thế Tiêu, ai đây?Giọng nói phát ra rất êm tai, đối với Thừa Tuyết có chút quen thuộc, Thừa Tuyết quay đầu lại, đã thấy một nữ nhân mặc chiếc áo sơ mi trắng hai bên vạt áo dài, chiếc quần jeans dài đang thịnh hành hiện nay. Mái tóc xoăn khúc đuôi thả ra tùy ý, đường nét trên mặt đều tinh tế lại xinh Trà?-Thừa Tuyết đứng bật dậy, ánh mắt sáng rực-Tô Thừa Tuyết?-mày của Mộc Ngân nhíu lại, nhìn cô một lượt, ánh mắt lộ rõ xem thường-Cậu đã thành diễn viên nổi tiếng rồi sao? Đúng như ý nguyện của cậu Tuyết tâm tình vui vẻ hẳn-Hai người quen sao?-Diệc Thuần cùng quản lí Tiêu hỏi-Chúng tôi là bạn học năm cấp Thừa Tuyết đáp-Thừa Tuyết, cậu sao lại không theo đuổi ước mơ làm bác sĩ nữa, lại làm nhân viên cho Ôn Thị?Khuôn mặt Thừa Tuyết cứng đờ, cứng ngắc nâng môi lên ra vẻ tự nhiên mình không thích làm bác sĩ Lạc đâu? Anh ta lại nỡ cho cậu chạy bôn ba hay sao? Anh ta yêu cậu như vậy tôi cứ nghĩ sẽ giấu cậu ở trong nhà chứ? Anh ta hẳn rất đau cười trào phúng của Mộc Ngân ngày càng Tuyết mím môi, hiềm khích giữa cô và Diệp Trà đến bao giờ mới kết thúc?Khi ấy là năm lớp mười, vốn Thừa Tuyết và Diệp Trà tức Mộc Ngân bây giờ là bạn rất thân, chỉ vì Khiêm Lạc mà sinh ra hiểu Tuyết không ngờ Diệp Trà thích Khiêm Lạc, mặc dù bên ngoài mỗi lần gặp anh, Diệp Trà đều cãi nhau với anh, khi ấy Diệp Trà thừa nhận với cô là thích Khiêm Lạc mà Khiêm Lạc hai ngày trước muốn cô làm bạn trai anh, cô cũng đã đồng nghe Diệp Trà nói như, Thừa Tuyết muốn nói sự thật nhưng lại không có cơ hội, đến một tuần sau, khi Diệp Trà biết được, Diệp Trà đã rất tức giận, xem là cô cố ý làm như vậy, Diệp Trà liền cắt đứt tình bạn bè với cô, ý hận trong lòng Diệp Trà vẫn không Trà, khi ấy...-Khi ấy thế nào? Nếu cậu nói cho tôi biết, tôi cũng không nghĩ lại bị bạn của mình phản bội, chơi một vố. Tô Thừa Tuyết, cậu khi ấy đã quen Khiêm Lạc sao còn không nói để tôi như con ngốc mà chạy theo anh ta? Còn giả vờ tác hợp tôi và anh ta? Cậu đúng là lòng dạ hiểm Ngân trừng hai mắt, chán ghét nhìn cô-Diệp Trà, không phải như cậu nghĩ...-Tôi bây giờ là Mộc Ngân, không phải Diệp Trà ngu ngốc lúc trước, cậu xem bây giờ cậu thành ra gì, tôi phải nên cảm ơn cậu, nhờ cậu tôi mới có ngày hôm Ngân lửa hận lộ rõ ra, hận không thể tát cô một cáiThừa Tuyết đau lòng nhìn Mộc Tiêu, hợp đồng này, em không đồng Ngân căm hờn nhìn cô một cái liền xách túi đeo kính râm vào bỏ điKhi lướt qua người cô, Mộc Ngân cũng như người xa lạ, dùng thái độ kiêu ngạo của một diễn viên mà lướt cái cô Mộc Ngân này, đúng là chảnh mà, vậy mà mọi người bảo cô ta thân Thuần nhìn Mộc Ngân bỏ đi, trề môi nói-Diệc Thuần, không phải Mộc Ngân chảnh, mà là tại mình cả. Đáng lẽ năm đó mình nên nói rõ Tuyết giọng nói vô lực, quải ba lô lên-Vậy thì làm sao? Diễn viên nữ chỉ còn Mộc Ngân là hợp nhất người khác đó quải ba lô quay người đi. Diệc Thuần nhanh chóng đuổi theo Thừa Tuyết. Nhậm Tử Phàm đặt tay lên bàn, ngón tay thon dài vẫn từng nhịp từng nhịp gõ lên mặt bàn. Dường như đang xung đột nội Hy từ bé đã rất nghe lời, tính tình lương thiện lại rất quan tâm người anh trai này. Từ nhỏ tôi đã đưa em ấy sang nước ngoài học, chỉ vì không muốn nó bị ảnh hưởng bởi cuộc sống của tôi cũng như sẽ trở thành kẻ vạn người căm hận như Hy là công chúa trong lòng anh. Em hiểu. Em đã được chứng sợi dây tay lần trước cũng đủ chứng minh tình cảm anh em bọn họ thân thiết đến chừng dây tay đó là lần trước anh đi Úc mua về, nó vốn là mua cho em nhưng mà ngay lúc đó em lại cùng Trình Ngụy trong nhà bếp Hàn Lâm níu tay níu chân còn nói mấy lời mờ ám. Anh thật nhịn không vậy anh đem nó tặng cho Viên Hy?Cô nên vui hay buồn đây? Thứ vốn là của cô lại trở thành của người khác. Lại còn vì thứ đó "tranh giành" gây hiểu lầm không vậy. Trước nay anh đều không lấy lòng phụ nữ, đều là họ lấy lòng anh thì anh nên quen dần nói sao cũng có chút ương bướng, nếu cô đã cho mình đúng thì nhất quyết không hạ giọng xuống này về sau anh sẽ suy nghĩ tới. Anh hỏi em, em cảm thấy anh thế nào?Thừa Tuyết nghe xong suýt nhịn không được bật cười lớn, phồng má nhịn giờ cô mới biết anh tự kỉ thật đề này, anh muốn nghe lời nói thật lòng hay là nói dối đây?Nếu nói dối cô dám lớn giọng nói còn nói thật thì chỉ sợ ai kia sẽ tức chọn cả án rất an toàn cho bản thân tốt hơn có tám chữ Xem trời bằng vung, lạnh lùng tàn xấu xa vậy sao?Anh nhíu mày, mặt như vừa bị bôi lọ là thật lòng. Còn hai chữ dối lòng chính là Ngọt lại chỉ có hai chữ?-Anh nên biết em đã rất khổ sở khi phải lừa dối lương tâm nói ra hai từ đó. Anh nhìn sao vẫn không phải người dịu dàng, ôn hòa hay là tốt bụng bao không chơi đó bị cô nói sắc mặt đen như tro than, đứng dậy quay là trò chơi nói thật. Anh phải chịu thôi. Không được bật cười vội đuổi quay lại chỉ tay vào cô dõng dạc nói "Em làm mất lòng ông chủ, không tính phần em vào tiền công ty."-Aiss... anh đừng lấy tư trả thù công chứ? Anh như vậy mà muốn em nói anh tốt bụng bao dung sao?-Anh không biết. Anh đang rất anh ngày càng khó coi, không nói không rằng đi vào nhà nhà tắm sẽ tốt bụng bao dung hơn sao? Đúng là trẻ chu mỏ, không đếm xỉa tới anh liền nằm dài trên giường..Bọn họ đi ra bãi biển, lúc đi xuống đại sãnh lễ tân nói có điện thoại của Nhậm Tử Phàm. Thừa Tuyết nghĩ là công việc nên không hỏi nhiều chờ anh nói xong mới cùng anh đi đến vách đá ngay cứng rắn, biển ồ ạt cho từng cơn sóng đập thấy sắc mặt anh rất kém, còn tưởng là giận chuyện lúc sáng nên lủi thủi theo Tử Phàm đứng trên vách đá cao, quay mặt nhìn cô, anh chỉ cần lùi về nửa bước sẽ té xuống biển Phàm, đừng đứng ở đó, rất nguy vén tóc bị gió làm tung bay, ngoắc anh Tuyết, anh yêu hét to, như muốn chứng minh với biển cả, với thế giới anh yêu cô đến chừng cũng yêu anh nhưng mà anh vào đây có được không?Anh đứng ở ngoài đó rất nguy hiểm, cô chỉ lo an nguy của anh làm chuyện có lỗi với em, em có tha thứ cho anh không?-Em tha thứ. Dù là lỗi gì, em đều tha thứ chính là tha với anh, nếu anh không ở bên em nữa, em phải cố gắng sống thật tốt, tự chăm sóc bản thân làm sao vậy? Em không giỡn nữa, anh mau vào cô trỗi dậy sự bất an tột cùng trước nay chưa từng có, linh tính mách bảo sắp có chuyện lớn xảy Tuyết, anh xin lỗi. Bây giờ chúng ta nên về gặp mẹ em lần nãy có hai cuộc gọi điện cho anh, cuộc thứ nhất là của Mandy. Còn cuộc thứ hai là của bệnh sĩ nói, ca phẫu thuật của mẹ cô vì tim hiến cho bà trong lúc phẫu thuật ghép vào lại xuất huyết, bác sĩ ra sức cứu chữa nhưng phẫu thuật thất bại. Mẹ cô tử vong tại là anh. Tất cả là lỗi của anh. Cô nói đúng, cô không dám để bà phẫu thuật vì cô sợ ngay cả một ngày cũng không có để bên biết cô sẽ hận anh, hận đến tận xương cô tái méc, cố gắng nghĩ đây là lời nói đùa "Em thật sự giận rồi. Anh không vào em sẽ không nói chuyện với anh."Không hiểu sao nước mắt cô lại chảy ta quay về thôi, mẹ em mất rồi..Thừa Tuyết sau khi xuống máy bay liền chạy tới bệnh viện. Hai mắt cô đỏ hoe, trên mặt chỉ toàn nước mắt, sự đau khổ lộ rõ trên gương chạy tới phòng phẫu thuật nhìn thấy bác sĩ điều trị cho mẹ mình thì vội chạy đến liên tục hỏi "Bác sĩ, vì sao mẹ tôi lại mất? Không phải bà sống tốt lắm sao?"-Cô Tô, cô hãy bình sĩ trước tiên cần cô giữ bình tĩnh lại sợ là nói ra sẽ làm cô kích động, đợi cô có thể giữ bình tĩnh mới đưa cô vào trong phòng phẫu bàn mổ một thi thể được trùm khăn trắng, trước mắt cô tối đen, tay chân run rẩy đi lại mắt không ngừng chảy ra, chân mềm nhũn có thể té ngã vất cứ lúc đưa tay run rẩy của mình cầm miếng vải trắng từ từ kéo thấy bà Phương thân thể lạnh ngắt mặt mày trắng bệch nằm trên màn mổ, mọi thứ xung quanh đều như quay cuồng, cô khóc nức nở dùng tay lay mẹ tỉnh lại đi... mẹTiếng gọi như cào xé tâm con là Tuyết, mẹ mau tỉnh lại. Con sẽ dẫn mẹ về mà dù cô gọi bao nhiêu lần, mẹ cô vẫn nằm im bất động, cả người lạnh như băng, tim không còn nhịp Tử Phàm ở phía sau cô đi lên vịn lấy cô, hai vai cô run rẩy, anh có thể cảm nhận phẫu thuật mẹ cô xảy ra vấn đề nên thất bại. Bà tử vong tại ngẩn người, cả người tê thuật?Cô ngước mặt nhìn anh dưới màn sương nghe được hai từ này do anh nói ra thì liên tục lắc đầu đẩy anh ra bản thân lùi về nói không phải anh làm đi, làm ơn hãy nói như vậy đi. Em tin anh, chỉ cần anh nói không phải anh nức nở cầu xin lỗi, là anh nợ lại là anh? Sao anh lại làm như vậy? Anh không phải, anh không phải...Cô chỉ vừa có ba ngày hạnh phúc tại sao lại phá nó đi chứ? Cô còn muốn mỗi ngày gặp mặt anh, sáng thức dậy sẽ nhìn thấy anh, tối đi ngủ được anh ôm lấy. Cô còn có rất nhiều điều muốn làm cùng anh, vì sao lại phá vỡ nó đi?-Anh không nghĩ lại... xin lỗi Tử Phàm, anh cút đi. Tôi không muốn gặp la hét um sùm, điên loạn nhào tới vung tay đánh đứng yên cứ để cô đánh mình. Anh sớm biết cô sẽ hận ra vốn không có chuyện xây resort gì cả, trong ba ngày này là anh suy tính chuyện phẫu thuật xảy ra trúc trắc mới đối xử với cô tốt như thì lời anh nói có bao câu là thật? Hay là đều do anh nói dối ra, còn cô lại như con ngốc diễn mắt mờ đi, Thừa Tuyết vì không chịu nổi nữa mà ngất đỡ vội cô, sau đó lặp tức gọi bác sĩ..Thừa Tuyết tỉnh dậy trong đêm, ngoài trời mưa rất to ảm đạm vô cùng. Trước mặt mờ mịt, đưa tay lên mới phát hiện mắt của mình đã không còn nhìn không rõ bất cứ vật lẽ do khóc nhiều nên mắt bị tổn thương, cô nhắm mắt nhẹ nhàng dựa vào tường hồi tưởng lúc cô cùng mẹ bên chỉ còn người thân là bà vì cái gì lại bắt bà đi. Đau lòng hơn chính là người gây ra mọi việc lại là Nhậm Tử giờ nghĩ lại những câu nói khó hiểu kia của anh, cô mới nhận ra tất cả đều được anh sắp đặt thấy giọng nói này bên tai, Thừa Tuyết mở mắt, nheo lại nhìn người vừa bước đi hung hăng quơ tay cầm gối lên quăng ra biết em sẽ không tha thứ cho anh, nhưng mà để anh chăm sóc em, được chứ?-Tôi không cần. Anh đi ra, đi loạng choạng đứng lên, nheo mắt đi lại chỗ anh đẩy anh ra Tuyết... bặm môi dùng hết sức đẩy anh ra cửa, sau đó đóng mạnh khóa trái. Lưng dựa vào cửa từ từ trượt xuống dưới tay lên trước mặt, hai tay cô mờ mờ hiện ra, Thừa Tuyết thu tay lại ôm ngực khóc đến thương của cô rời bỏ cô, anh phản bội cô, ngay cả mắt của cô cũng không nhìn rõ gì nữa. Cô biết làm sao?-Trình Ngụy...Cô thốt ra hai từ này, vội mò đến túi đồ lục lấy điện thoại khó khăn lắm mới lần ra số của anh, vội nhấn cô nức nở khi anh nghe máy. Cô bảo anh tới bệnh viện đón mình anh liền không suy nghĩ nói đợi anh..Nhậm Tử Phàm khi thấy Trình Ngụy đến định vào phòng Thừa Tuyết thì chặn Tuyết gọi tôi không cho phép cậu dẫn Thừa Tuyết Tử Phàm cương quyết nói-Mọi chuyện đã không còn theo ý cậu nữa rồi. Cái chết của mẹ Thừa Tuyết đã làm cô ấy chịu sự đả kích rất sớm biết?-Hôm trước tôi đến thăm bà vô tình biết được. Nếu muốn Thừa Tuyết không đau khổ nữa thì đừng ngăn Tử Phàm do dự, cuối cùng hạ tay đang chặn Trình Ngụy lại. Quay bước bỏ đi. Bóng anh trải dài trên hành lang, song lại cô đơn vô Ngụy mở cửa đi vào, nhìn thấy Thừa Tuyết đang ngồi trên giường tay cầm chặt điện đi đến bên giường ngồi một bên cầm lấy tay Tuyết giật mình vội rút tay "Là ai?"Trình Ngụy nhăn mày nhíu mặt huơ tay trước mặt cô, mắt cô chỉ chớp vài cái nhẹ, rất nhẹ nhìn giống như sắp mù em làm sao vậy?-Trình Ngụy, anh đến rồi sao?-cô vội vàng chụp lấy tay anh-Sao em lại thành ra thế này?-Em không biết, bây giờ em nhìn cái gì cũng không còn rõ, giống như bị loạn thị giữ chặt tay anh nói-Để anh gọi bác đưa em khỏi đây ngay, em không muốn ở đây thêm bất cứ lúc lắc đầu, cầu xin anh-Vì sao phải hành hạ bản thân chứ?Lòng cô bây giờ rất lạnh, bọn họ yêu nhau nhưng lại hành hạ lẫn nhau, tại sao mối quan hệ đó lại kết thúc khi bọn họ còn có quá nhiều điều để nói cùng nhau. Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn Trạng thái FullSố chương 75Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Yêu một ai đó có khi nhiều hơn cả chính cả bản thân mình, nhiều khi yêu một cách mù quáng và có khi mình yêu ai từ lúc nào cũng không hay biết. Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm câu chuyện ngôn tình của tác giả Du Huyễn sáng tác mang cho bạn nhiều sự bất ngờ, những sự sắp đặt đến tình cờ của duyên phận. Cô- là một đạo diễn đa tài, xinh đẹp có sức hút lớn với đối phương , tình cờ cô gặp anh, tiếng sét ái tình dường như đã đánh trúng tim hai người rồi.. Thì ra hẹn hò mà anh nói chính là cùng nhau ăn trưa, cùng nhau đạp xe đạp đôi, cùng nhau đi dạo khu bán đồ lưu niệm, cùng nhau vui chơi còn cùng nhau dạo biển ngắm hoàng qua nửa ngày ở bên nhau, cái cô nhận được là hạnh phúc. Ánh chiều tà vắt trên trời một mảng màu đỏ vàng, mặt trời to tròn lẳng lặng lặn Tuyết và Nhậm Tử Phàm ngồi trên bờ biển để từng cơn sóng tạt vào bờ ướt cả chân cả hai, hai đôi giày nằm kế nhau trên cát là mơ sao?-Là cái gì?-Tình yêu của đây là thật. Và anh cũng chưa từng nghĩ anh sẽ yêu em, em luôn nói bản thân đã suy nghĩ quá nhiều về mối quan hệ giữa chúng ta. Em thừa nhận em đã tự kỉ khi có vài lần mơ thấy anh nói anh yêu thật?-anh ngạc nhiên quay qua nhìn côCô biết ngay anh sẽ có thái độ này mà. Được rồi, cô dù sao cũng là người thành thật, bất quá anh nghĩ cô tự kỉ chút gì không?-Hoàn toàn chắc chứ?-À, thật ra còn thấy chúng ta... kết là lúc cô biết anh không gạt mình chuyện bị Mộ Dung Khải bắt, anh còn lo lắng cho cô, còn cả vụ kiện Mỹ Ảnh đều do anh ở phía sau giúp đỡ. Nhưng mà bây giờ không còn nữa Thừa Tuyết, anh không ngờ em lại biến thái như Tuyết nằm trên giường lăn qua lăn lại, nghĩ đến anh nói cô biến thái lại xấu hổ che mặt bằng chiếc nãy anh vừa nói xong câu đó cô liền muốn đào cái hố chui xuống hoặc lặp tức tan biến ngay, vậy mà anh còn cười một mực sáng lạn bảo cô về phòng về đến phòng cô liền nằm lên giường ụp mặt lên gối chỉ hận lúc nãy đã nói ra những điều hổ chết lúc đang tự trách mắng bản thân mình thì có tiếng gõ cửa ngoài ban công, Thừa Tuyết ngóc đầu đã thấy Nhậm Tử Phàm bên xấu hổ vài giây nhanh chóng chạy ra mở còn xấu hổ sao?-Anh đừng chọc em dỗi, đi lại ngồi lên giường-Được được không chọc em. Nhưng mà anh nghĩ đến lại không nhịn được...-Anh còn nói thì em không khách sáo đá anh ra khỏi hăm dọa-Ai bảo em tự kỉ quá đi đến bên giường ngồi cạnh cô-Không nói với anh giận dỗi nằm xuống giường trùm chăn lại-Anh không chọc cô không trả lời mình, anh biết cô giận dỗi thì lắc đầu cười sau đó trang nghiêm nói "Anh thú thật với em, anh cũng từng mơ thấy vậy."Thừa Tuyết nghe anh nói xong vài giây sau thì hé mắt ra nhìn anh "Đừng gạt em."-Anh không gạt em, anh dám cam anh vô cùng nghiêm túc nhìn cô-Vậy ra... anh cũng tự kỉ?-cô nhăn răng cười tốc chăn ngồi dậy-Cũng có thể xem là gật gù không phủ nhận-Hóa ra anh cũng suy nghĩ như vậy, thế mà khi nãy còn chọc bĩu môi trừng anhAnh nhoẻn môi cười, cô thật dễ dỗ anh chỉ nói vài câu đã làm cô hết giận tin lời anh ngay. Nếu anh không nói như vậy thì làm sao cô thôi giận dỗi, trước nay đều là người ta lấy lòng anh vậy mà hôm nay lại là anh lấy lòng người mà tên Cổ Dịch Thiên biết được thì hắn sẽ phá ra cười còn châm chọc "Xem ra lão đại UP cũng biết yêu rồi."-Hay là tối nay anh ngủ cùng em?Thừa Tuyết sửng sốt suýt té xuống giường khi nghe anh đề xuất, ánh mắt xinh đẹp đảo qua đảo ngủ dưới sàn?-Trước nay anh quen ngủ em ngủ dưới được, để anh trải chăn giúp Tuyết không ngờ anh lại có thể trắng trợn như vậy liền tức giận bặm môi cầm chăn cùng gối đi xuống em Tử Phàm cười thích thú để gối lại ngay ngắn thoải mái nằm xuống, nghiêng người qua tay chống lên đầu nhìn cô đang trải chăn lên dưới sàn rất không thèm trả lời chính xác hơn là lơ anh tưởng em tự nguyện?-Em không trách gì nhất tối nay cô nhịn rồi Thừa Tuyết, lên giường ngủ đi. Anh sẽ ngủ bên cô nằm dưới sàn lạnh lẽo anh không đành Tuyết cúi đầu mỉm môi cười, xem như anh còn lương tâm. Cô ngẩng đầu cao giọng nói "Không cần."Bây giờ cô đổi ý rồi không muốn lên giường nằm Tuyết nhìn anh thoải mái nằm xuống thì xụ mặt, nhâu mặt nằm lòng cô không ngừng chửi mắng anh vô lương được một lúc lâu trong lòng còn chưa nguôi giận thì anh đã lên tiếng "Nếu lạnh thì lên đây ngủ."Bây giờ lửa giận trong lòng cô còn nhiều hơn ngay cả lạnh cũng không mà anh nào đó nói xong thì xách gối cùng chăn xuống nằm bên cạnh Tuyết quay qua bặm môi trợn mắt với anh "Anh muốn giở trò gì?"-Người yêu em lạnh, em không xót sao?-Anh có chăn, có gối, có giường, anh còn than gì chứ?-cô bĩu môi quay lưng về phía anh-Nhưng mà vẫn còn thiếu. Những thứ đó anh không cần, anh chỉ cần ôm em mới thấy không lạnh nói ngon nay có lẽ anh chưa từng nói những câu từ này nên không quen cho lắm nhưng mà hai má cô đã ửng đỏ có chút thích nhớ Trình Ngụy nói người như Nhậm Tử Phàm không thể nói ra những lời ngon ngọt với cô, lúc đó cô không thể trả lời nhưng mà bây giờ nếu Trình Ngụy nói thêm một lần nữa cô sẽ ngẩng cao đầu mà nói "Nhậm Tử Phàm cũng là một người đàn ông như bao người khác, anh ấy khi yêu cho dù lời nói buồn nôn cỡ nào cũng có thể nói ra chỉ cần có thể dỗ tôi."Anh đưa tay ôm lấy cả người cô lại, tham lam ngửi lấy mùi hương trên người cô "Lúc trước không có gì làm anh sợ mất nhưng mà bây giờ anh có rồi. Thừa Tuyết, anh không muốn sẽ mất em."-Vậy còn viên Hy? Gia đình anh? Anh em cùng sống chết với anh?Cô hạ giọng, yếu ớt nói hết không phải chỉ có cô, anh còn có rất nhiều. Còn cô chỉ có anh và mẹ trước là bọn họ nhưng mà hiện tại là em, anh muốn tương lai vẫn là vùi đầu vào hõm cổ cô-Nhỡ em rời xa anh thì sao?-cô cười, chỉ là hỏi vậy thôi-Thứ đáng sợ nhất không phải em bỏ anh đi mà là đáng lẽ anh có thể giữ em lại nhưng lại không thể làm gì ngoài nhìn em bước Phàm, tình yêu của anh cũng như con người anh rất mơ hồ, em không biết lựa chọn này có phải là đúng hay không?Cô sợ nhất chính là mình đã đi sai đường, đường nên đi cô lại không đi, đường không nên rẽ cô lại rẽ yên tâm. Anh nhất định sẽ không để em cảm thấy yêu anh là điều hối cảm động kìm chế không quay người lại ôm lấy anh. Biết bao cô gái có được hạnh phúc như cô bây giờ? Phải, có rất nhiều người ở bên người đàn ông của cô nhưng mà mấy ai có được sự hạnh phúc bây giờ là người yêu của cô, cô nghĩ có nên thông báo chủ quyền hay không?Ách, Tô Thừa Tuyết mày bị anh chê cười là tự kĩ chưa đủ hay sao?-Em lại nghĩ gì nữa rồi phải không?Bởi vì cô quay lưng về phía anh nên không nhìn thấy được nụ cười ám muội của anh, cô cười giã lã nuốt nước bọt nói "Không có, đang nghĩ mai có phải gặp đối tác bàn chuyện xây resort hay không?"Điều này hoàn toàn đúng nha, hôm nay ngày thứ hai rồi mà không thấy anh nhắc tới mục đích chuyến đi lần này vụ của em chính là nghe lời tổng tài em ra vậy... không công nhỏ giọng bất mãn nóiAnh nghe cô nói vậy thì cau mày, hai tay vịn vào vai cô quay người cô em... thế nào là không công bằng?-Nhỡ, nhỡ anh thừa dịp lấy công làm tư thì sao?-Vậy theo em chuyện tư là gì?. truyện teen hayThừa Tuyết đảo mắt qua lại muốn tìm cái cớ để là...Anh thấy cố ấp úng tìm cái cớ để nói thì chòm người nhanh gọn hôn lên môi cô, sau đó nhìn cô cười nham nhở "Chuyện tư em nói là như thế phải không?Cô mím môi tủm tỉm cười lại liếc anh một cái "Sắc lang."-Anh chỉ hôn em thôi em đã nói anh sắc lang, vậy chứ nếu anh...Cô nghe anh nói đến đây thì vội dùng tay đánh anh một cái trừng mắt "Anh dẹp ý nghĩ đó của anh đi."-Được rồi ngủ đi, trễ lắm ôm chặt cô lại nhẹ nhàng vuốt đầu Tuyết thoải mái dựa đầu vào lồng ngực anh nhắm hai mắt lại ở trong lòng anh ngoan ngoãn hương trên cơ thể anh rất dễ chịu, mùi hương nam tính lại không nồng gắt mùi nước hoa chỉ là mùi xạ hương dịu Tử Phàm hôn lên đỉnh đầu cô, hai tay gắt gao ôm cô vào lòng đợi đến khi cô đã ngủ say mới nhẹ nhàng bế cô lên giường nằm, bản thân thì nằm bên cạnh ôm chặt đêm đó bọn họ ôm nhau ngủ rất ngon, tình cảm của họ trong đêm đó lại thêm mãnh liệt hơn.

sập bẫy trò chơi nguy hiểm